
Em hỏi anh ngày nào cũng dạy bao nhiêu tiết, mệt rồi sao tối a vẫn thức khuya vậy, anh chỉ lặng im không trả lời.
A chỉ muốn nói: Em à, đôi tay a cũng như đôi tay những người bình thường, muốn được ôm em mỗi giờ mỗi phút, nhưng vì mưu sinh cuộc sống nên a phải thay vào đó là những bài giảng, những trang giáo án thật hay.
Có lúc em thủ thỉ, anh đã dạy biết bao học trò rồi nhỉ, đến bao giờ vợ chồng mình mới cho con vào học được trường quốc tế để anh dạy cho con. Anh lại lặng im, e sợ a buồn nên nói e chỉ nói vui, a cũng cười nhưng lòng trĩu nặng.
Ngày yêu nhau, anh cũng chạy xô đi gia sư tối ngày, nhưng anh vẫn dành được 1 – 2 ngày dẫn e tới những cánh đồng hoa bồ công anh bạt ngàn. E nói e thích hoa này lắm, nó vừa tròn đầy hoàn hảo, lại thanh khiết nhẹ nhàng chẳng một chút vướng bụi.
Từ ngày lấy nhau rồi, đi dạy anh còn chẳng dám xin nghỉ để đưa e được lần nào. Chiều nay trời hửng nắng, anh đưa con đi tiêm phòng, ngang qua cánh đồng hoa cũ vẫn còn, những cánh hoa vẫn rất rực rỡ tung bay trong nắng, bao nhiêu kỷ niệm trong anh ùa về.
A chỉ muốn nói rằng, bồ công anh thì vẫn bay trong nắng, e hãy chờ a mang nắng trở về nhé…
Lưu ý: Các bình luận sẽ được duyệt trước khi đăng và trả lời trong 24h trừ các ngày Lễ. Các bình luận quảng cáo/spam sẽ bị xóa, Vui lòng bình luận bằng tiếng việt có dấu.